Mẹ tôi sống chung với vợ chồng anh trai – chị dâu. Còn bố sống với vợ chồng tôi. Chị dâu hoạt bát, vui vẻ, biết lo trước lo sau mọi chuyện trong nhà. Cách đây 8 năm, mẹ tôi họp gia đình, trước mặt mọi người, bà đưa 500 triệu cho chị dâu, bảo chị ấy cất giúp bà, đây là tiền dưỡng già của bà. Mẹ cũng đưa cho tôi 200 triệu, nói là tiền dưỡng già của bố. Bà giải thích rõ ràng tại sao lại gửi chị dâu nhiều hơn. Vì vợ chồng tôi cũng nhận được đất đai nhưng không phải lo cúng giỗ tổ tiên, chị dâu thì mỗi năm phải lo thêm 4 cái đám giỗ và lễ tiệc, Tết nhất nữa. Tôi không tính toán chuyện tiền nong nên mẹ đưa bao nhiêu thì cầm bấy nhiêu, cũng là chăm sóc bố ruột mình chứ ai mà phải so đo. Số tiền mẹ đưa, tôi gửi ngân hàng, hằng năm lấy tiền lãi. Tôi nghĩ rằng đó là tiền dưỡng già của bố thì khi nào ông đau bệnh quá nặng, tôi mới cần dùng đến thôi.
8 năm qua, mẹ tôi bệnh vài trận thập tử nhất sinh, có đợt nằm bệnh viện 2 tháng liền. Người chăm sóc mẹ tôi là chị dâu. Chị lo cho mẹ từng bữa ăn giấc ngủ, từng viên thuốc hay xoa bóp chân tay cho bà mỗi tối. Tôi là con ruột mà chăm mẹ còn không chu đáo bằng chị dâu.
Mà không hiểu sao, tính tình mẹ tôi càng lúc càng khó chịu. Bà hay mắng mỏ chị dâu những chuyện rất nhỏ nhặt. Chị đem cơm vào tận phòng, bà ăn xong còn chê mặn chê nhạt. Quần áo, chị giặt giũ sạch sẽ rồi đem bỏ vào tủ nhưng lỡ sót đôi tất hay cái khăn cũng bị mẹ nhắc nhở cả buổi.
Ảnh minh họa
Mỗi lần về chơi, chị dâu đều than thở mẹ tôi càng lúc càng khắt khe. Tôi an ủi chị, nói mẹ bệnh mấy trận, chắc tinh thần cũng không còn minh mẫn nữa. Chị gật gù, nói chị hiểu điều đó nên cố làm theo ý mẹ, miễn sao mẹ cảm thấy thoải mái nhất là được.
Hôm qua, tôi về nhà chơi và nghe mẹ đòi tiền chị dâu. Bà cứ liên tục nhắc 500 triệu, bảo chị dâu phải trả lại cho bà. Chị dâu tôi lắc đầu, nói mẹ cứ đòi hoài cũng mấy ngày nay rồi nhưng chị giả lơ đi. Đến bữa cơm, mẹ tôi lại tiếp tục nói về 500 triệu và bảo chị dâu muốn “ăn tươi” số tiền đó của bà. Lúc này thì chị ấy không chịu nổi nữa mới lẳng lặng bỏ vào phòng, lục lọi một lúc rồi quay trở ra bàn ăn với một xấp giấy tờ trên tay.
Chị bày đủ loại giấy tờ ấy ra bàn cùng với cuốn sổ khám bệnh của mẹ tôi. “Đây, số tiền mẹ đưa cho con đã được chuyển hết vào mớ giấy tờ và 4 cuốn sổ này đây. Nuôi mẹ 8 năm nay, mẹ bệnh mấy trận, phẫu thuật 2 lần, ăn uống toàn đồ ngon đồ bổ, sữa cũng là loại mắc nhất. Thử hỏi tiền bạc ở đâu để chi trả cho những khoản này mà mẹ cứ đòi con suốt là sao?”. Khi nói, do bực mình nên giọng điệu của chị dâu có hơi đanh thép.
Mẹ tôi nhìn xấp giấy tờ trên bàn, lại nghe chị dâu nói thế nên lên huyết áp, ngất xỉu. Tôi dìu mẹ vào phòng, lấy nước cho bà uống. Chị dâu ngồi ngoài bàn ăn, khóc nức nở vì ấm ức tích tụ bao lâu nay.
Lát sau, chị nói với tôi là 500 triệu mẹ tôi đưa, hiện tại vẫn còn 150 triệu. Nhưng chị không muốn để bà biết vì sợ mẹ đòi hỏi mua những thứ không đáng. Tôi cũng hiểu cho nỗi khổ tâm của chị dâu. Nhưng tình hình cứ kéo dài thế này, sợ là mẹ tôi càng làm khó chị hơn. Tôi có nên đưa mẹ về nhà mình chăm sóc cùng với bố và nhận 150 triệu kia?